“Giữa gian nhà nhỏ, tiếng muỗng đũa va vào nhau khẽ khàng… nghe như bản nhạc không lời của bữa cơm sum vầy.”
Trên mâm cơm Việt, đặc biệt là ở Nam Bộ, âm thanh của chén, muỗng, đũa và dĩa va vào nhau không chỉ là tiếng động ngẫu nhiên. Đó là thanh âm mở ra một khoảng ký ức: những bữa cơm chiều dưới mái ngói cũ, tiếng gọi cha về ăn cơm, tiếng trẻ con ríu rít quanh mâm, và cả nhịp sống đầm ấm của một gia đình quây quần.
Tuy vậy, ông bà và cha mẹ xưa thường dạy rằng không được gõ đũa vào thành chén. Không chỉ vì phép lịch sự, mà còn bởi niềm tin tâm linh: tiếng gõ ấy được cho là có thể “gọi” những điều không may, hoặc vô tình mời gọi những linh hồn lang thang. Trong tâm thức người Việt, mâm cơm không chỉ dành cho người trong nhà, mà còn là nơi linh thiêng để tưởng nhớ tổ tiên. Vì vậy, mỗi động tác, mỗi âm thanh trên bàn ăn đều có ý nghĩa và sự chừng mực sâu sắc.
Ở Dua Dining, chúng tôi trân trọng những thanh âm tưởng chừng bình dị ấy. Mỗi chiếc đũa, mỗi muỗng không chỉ là dụng cụ — mà là “nhạc cụ” góp phần kể lại câu chuyện về nếp ăn, nếp sống và niềm tin của người Việt.
Từng món ăn được bày biện chỉn chu, để khi chén muỗng khẽ chạm vào nhau, âm thanh ấy trở thành cầu nối giữa quá khứ và hiện tại, giữa ký ức quê nhà và trải nghiệm ẩm thực hôm nay.
🥢 Hòa âm muỗng đũa — là khi bữa ăn không còn đơn thuần là thưởng thức vị ngon, mà trở thành một bản giao hưởng văn hóa, vang lên từ trái tim của truyền thống Việt.
(Góc nhỏ văn hóa):
📝 Bạn có biết?
Người Việt xưa kiêng gõ đũa vào thành chén, một phần vì tín ngưỡng tâm linh: tiếng gõ được tin là có thể “gọi” những linh hồn lang thang. Trên mâm cơm, từng âm thanh đều mang trong mình sự tôn kính và lòng biết ơn với tổ tiên.“Trong văn hóa Việt, lòng hiếu kính và tinh thần ‘uống nước nhớ nguồn’ không chỉ thể hiện qua lời nói hay nghi lễ lớn, mà còn nằm trong những hành động dung dị nơi mâm cơm gia đình. Dù ông bà, tổ tiên đã khuất từ lâu, con cháu vẫn luôn dọn riêng một phần chén bát, gác đôi đũa ngay ngắn và trân trọng mời các bậc tiền nhân ‘về’ cùng dùng bữa. Mâm cơm vì thế không chỉ là nơi quây quần của người còn sống, mà còn là nhịp cầu nối tâm linh – nơi ký ức, tình thân và lòng tri ân được giữ gìn qua từng bữa cơm sum họp.”